Truyện : Hai mẹ con Lạc đà
Một ngày nọ, một con lạc đà mẹ và lạc đà con trò chuyện với nhau. Lạc đà con hỏi:
” Mẹ, tại sao chúng ta có bướu?”
Người mẹ trả lời “cái bướu của chúng ta là để chứa nước để chúng ta có thể sống sót trong sa mạc.”
Lạc đà con lại hỏi, “Vậy tại sao chúng ta lại có đôi chân tròn vậy mẹ?”
Mẹ: Vì chúng giúp chúng ta đi lại thoải mái trên sa mạc. Đôi chân này giúp chúng ta di chuyển trên cát dễ dàng hơn.”
“Ồ! Nhưng tại sao lông mi của chúng ta lại dài đến vậy?”
“Để bảo vệ đôi mắt của chúng ta khỏi bụi và cát sa mạc” Lạc đà mẹ trả lời.
Con lạc đà con suy nghĩ một lúc rồi nói,
” Chúng ta có bướu để trữ nước cho những chuyến đi trên sa mạc, móng guốc tròn để giữ cho chúng ta thoải mái khi đi trên cát sa mạc và lông mi dài để bảo vệ chúng ta khỏi cát bụi trong cơn bão sa mạc . Vậy thì chúng ta đang làm cái quái gì trong sở thú vậy mẹ?”
Người mẹ chết lặng.
Ý nghĩa câu truyện:
Chúng ta có thể sẽ trở thành người vô tích sự, nếu bị đặt vào một môi trường không phát huy được thế mạnh của chúng ta. Giống như việc bắt con cá leo cây, và bắt con ốc sên chạy bộ, hãy biết thế mạnh của mình là gì và cố găng tìm môi trường phù hợp để phát triển chúng.
Kỹ năng, kiến thức, tài năng, khả năng và kinh nghiệm chỉ hữu ích nếu bạn ở đúng nơi. Bạn không thể phát triển xuất sắc trong một môi trường hạn chế các kỹ năng, kiến thức và tiềm năng của bạn.
( Đôi khi có chuyện xảy ra một cách không mong muốn, mình sẽ suy nghĩ về câu truyện này để tự an ủi chính mình).